Một ngày đầu tháng 11, đi cùng một số thành viên của AIA Việt Nam, chúng tôi đến thăm một số gia đình đã từng nhận quyền lợi bảo hiểm của công ty để lắng nghe những câu chuyện đổi thay của họ theo dòng chảy cuộc sống.
Mẹ và con gái
Hôm chúng tôi đến, chị N.T.B. Hạnh và con gái đều đang ở nhà, một căn hộ xanh mát giữa lòng Celadon City, quận Tân Phú, TP.HCM. Hai mẹ con đều rạng rỡ, vừa cùng nhau đi siêu thị về và đang tíu tít chuẩn bị bữa trưa.
Sinh ra và lớn lên ở một làng chài tại Quảng Ngãi, chị Hạnh vào TP.HCM lập nghiệp và xây dựng gia đình năm 24 tuổi. Cuộc sống cứ êm đềm trôi đi đến khi biến cố ập tới vào năm 2020, chồng chị phát hiện mắc bệnh ung thư máu giai đoạn cuối và sẽ cần tiêu tốn hàng tỷ đồng cho những lần hóa trị tại bệnh viện. Nhớ lại cách đó 5 năm về trước, chồng chị có mua sản phẩm bảo hiểm "An Phúc Trọn Đời" tại AIA Việt Nam, nên trước ngày anh nhập viện cho đợt hóa trị đầu tiên, anh đã được AIA Việt Nam chi 1.5 tỉ đồng. Với số tiền này, chị cùng chồng mình có thêm cơ hội lựa chọn những phác đồ điều trị tối ưu nhất. Tuy nhiên, do bệnh ở giai đoạn cuối nên chồng chị không may qua đời. Sau khi chồng chị mất, AIA Việt Nam đã chi trả tiếp số tiền 2 tỷ đồng để phần nào bảo vệ tài chính cho chị cùng gia đình sau khoảng trống quá lớn mà anh để lại.
"Bảo hiểm nhân thọ thực sự không phải để tạo ra tài sản, mà là bảo vệ tài sản và bảo vệ tương lai của chúng ta. Tôi biết ơn AIA Việt Nam đã phê duyệt hồ sơ nhanh chóng, chi trả kịp thời, giúp tôi không phải bán tháo nhà hay chạy vạy khắp nơi vay mượn. Thời gian đó, dù suy sụp đau khổ, việc vững tài chính giúp tôi tìm được sự cân bằng và có đủ bản lĩnh để lo liệu mọi thứ cho chồng con. Trước khi mất, chồng tôi cũng khuyến khích tôi lan tỏa câu chuyện của anh để có thêm nhiều người thấy được tính nhân văn của bảo hiểm", chị Hạnh một lần nữa trải lòng. Hiện tại, với số tiền bảo hiểm được chi trả, chị đã an tâm hơn về các chi phí sinh hoạt thường nhật, trả được phần nào khoản nợ để đỡ gánh nặng tài chính mỗi ngày, và nhất là có thêm khoản tiền để chăm lo cho cô con gái vừa tròn 18 tuổi bước vào giảng đường đại học. "Tôi rất an tâm về chặng đường kế tiếp của hai mẹ con và tin tưởng rằng, bé Mon sẽ được học, được làm những gì con muốn để thực hiện ước mơ của mình", chị Hạnh mỉm cười, nắm chặt tay con gái.